Vị Thuốc Trên Đầu Môi

/

Chương 3: Hình như là giang hồ đấy.

Chương 3: Hình như là giang hồ đấy.

Vị Thuốc Trên Đầu Môi

9.087 chữ

06-02-2023

"Em mang đủ giấy tờ hết rồi chứ? Thật ra cũng chỉ làm cho đúng thủ tục và hình thức thôi, dù sao em cũng đã đủ tuổi thành niên rồi mà, đây, em ngồi đi."

Vào phòng giáo vụ, cô gái Ngân kéo ghế để cô ngồi bên cạnh mình. Văn phòng bề bộn nhưng dường như chỉ có một mình cô Ngân là còn làm việc, có lẽ vì phụ trách Hà Tranh nhập học nên cô mới ở đây đến bây giờ.

Đưa cô giáo toàn bộ giấy tờ cần thiết, Hà Tranh nghe cô nói qua một chút về nội quy của trường.

"Nhà trường thấy thành tích học tập của em ở trường cũ rất tốt, còn từng vào đội tuyển môn Vật lý, dù vậy em đã bỏ học 1 năm nên trường phải để em vào lớp thường chứ không phải là lớp chuyên, đợi đến khi hết kỳ khảo sát năng lực đầu năm, nếu em muốn vào lớp chuyên cô sẽ làm đơn xin phép cho em."

"Em cảm ơn ạ, thưa cô, cô có thể… Cho em xem danh sách lớp thường được không ạ?"

Hà Tranh hỏi một câu làm cô Ngân hơi bất ngờ, nghĩ nghĩ cũng không có gì, cô lật tìm hồ sơ lớp học cho cô xem.

"Hiện tại có 4 lớp là còn trống chỗ thôi… Em chỉ có thể chọn 1 trong 4 lớp này." Cô giáo chỉ vào 4 cái tên trong danh sách.

Cứ ngỡ Hà Tranh sẽ chọn lựa khá lâu nhưng nào ngờ cô đã lập tức chỉ vào một cái tên. Cô giáo Ngân nhìn sang, thì thầm một câu.

"Lớp 12A5 à… Hay là em chọn lớp này đi, giáo viên chủ nhiệm rất hiền."

Hà Tranh không nói mà chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, cô Ngân bèn thở dài: "Ừ thì tùy em chọn vậy."

Nói xong cô Ngân tiếp tục đánh máy điền thông tin lý lịch của Hà Tranh. Bỗng chốc ngón tay cô giáo dừng lại trên bàn phím, quay sang nhìn cô.

"Trong lý lịch ghi là em bỏ học một năm vì lý do gia đình, đã có chuyện gì sao em?"

Hà Tranh nhìn cô giáo đôi chút rồi mới trả lời: "Bố em đi tù nên nhà không có tiền sinh hoạt, em nghỉ học 1 năm để đi làm trang trải ạ."

"Em không còn người thân nào khác sao?"

Hà Tranh chớp mắt: "Em còn bà nội, nhưng bà đã lớn tuổi lắm rồi ạ, bà em mới mất cách đây 4 tháng."

Cô Ngân kinh ngạc, sau đó cười dịu dàng, đưa tay vuốt vai cô: " Cô chia buồn với em nha… Mẹ em cũng thật là, con gái đã không còn người thân vậy mà không chịu…"

"Không phải lỗi do mẹ em đâu ạ, dù sao mẹ em cũng xứng được sống hạnh phúc mà."

Cô Ngân nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, Hà Tranh lại cảm thấy không thoải mái, cô cười cứng đờ, mông nhích dậy.

"Nếu không còn chuyện gì… Em xin phép được tham quan trường một lát được không ạ? Em chỉ đi vòng quanh sân trường thôi."

Cô Ngân gật đầu: "Em nhớ phải ra khỏi trường lúc 5 giờ chiều là được, cứ đi dạo tự nhiên nha."

Hà Tranh cúi đầu cảm ơn cô giáo rồi quay người mở cửa rời đi. Cô giáo Ngân nhìn theo cho đến khi cửa phòng đóng hẳn, cô lại nhìn màn hình máy tính và giấy tờ trên bàn, khẽ thở dài.

Cô bé này có điều gì đó khiến cô rất thương cảm nhưng cũng nể phục, có chăng là vì bộ dáng điềm tĩnh và chín chắn đó vốn không nên xuất hiện trong một cô gái tuổi còn nhỏ như vậy, dường như cuộc sống của cô rất khốn khó, đến nỗi đã bào mòn sự hồn nhiên trong ánh mắt cô bé.

Ngoài chuyện đó ra, cô Ngân nhìn vào ảnh thẻ của Hà Tranh, thầm cảm thán. Không quá xinh đẹp nhưng nét nào ra nét đó, đằm thắm yêu kiều pha lẫn sự tự tin độc lập.

Thế nhưng với cái lớp mà cô bé chọn, có khi nét đẹp này lại mang chút phiền phức, chưa kể đến nếu khả năng học tập vẫn tốt, cũng chưa chắc là một điều an toàn.

Cô Ngân thở ra một hơi bất lực. Một ngôi trường không có sự công bằng thì những người yếu thế sẽ chẳng thể nào phát huy được hết khả năng nổi bật của mình. Một điều đáng tiếc và đáng trách.

Lột bỏ những suy nghĩ tiêu cực, cô Ngân lấy lại tinh thần, nhanh chóng gõ hết thông tin của cô học sinh mới này vào dữ liệu máy tính. Cũng sắp 5 giờ rồi, còn phải về nhà nữa.

Hà Tranh men theo hành lang đi xuống bậc thềm thấp dẫn ra sân sau của trường.

Sân bóng lót bằng cỏ nhân tạo, lưới rào mỏng màu trắng, quanh trường còn được xây một bức tường xi măng ngăn cách với cánh rừng phía sau.

Ngoài sân bóng to ở giữa, xung quanh còn có sân bóng rổ, sân bóng nhỏ hơn và sân tập tennis. Hà Tranh đứng tại chỗ hồi lâu, ngước mắt lướt quanh một chút rồi đau đáu nhìn thẳng một nơi.

Từng bước chậm rãi đến gần, cho đến khi bước chân cách nơi đó một khoảng vô cùng nhỏ, cô dừng lại, nhìn chằm chằm cách cửa bằng hợp kim thép phết sơn xanh đã bị bào mòn rỉ sét đến xấu xí đen nhẻm.

Hà Tranh nhìn chằm chằm cánh cửa, lồng ngực yên bình bất ngờ phập phồng lên xuống. Cô siết tay lại, ánh mắt cay xè nhưng vẫn không thèm chớp, xa xăm mờ mịt.

"Nó chết rồi, chết trong trường học, ở cái nhà kho dụng cụ… Chết cháy ở trong đó…"

Đó là câu nói mà mẹ cô nức nở khi gọi điện báo tin cho cô. Hà Tranh như sống lại với giây phút chết lặng khi ấy, sự bàng hoàng, ngỡ ngàng và đau đớn lần nữa xuất hiện khiến trái tim cô quặn thắt đến không thể thở nổi.

Nhưng giờ đây, ngoại trừ những cảm xúc đó, Hà Tranh bỗng thấy phẫn nộ, tức giận như ngọn lửa năm ấy đang thực sự sinh sôi ngay trong tâm trí cô.

Hà Tranh nâng tay, từ từ chạm lên khung cửa lạnh toát nham nhở. Cô nghiến chặt răng, mắt mở to, viền mắt đầy tơ máu đỏ bừng.

"Chị hứa với em, sẽ khiến kẻ gây ra chuyện này đền tội cho em, chị sẽ làm được."

Quay về thị trấn khi trời chạng vạng tối, Hà Tranh đi bộ trên đường cái để tìm tập hóa mua thêm chút đồ sinh hoạt. Khi đứng ở vỉa hè để qua đường, Hà Tranh bỗng nghiêng người.

Đầu ngã tư có một cửa tiệm mua bán và sửa xe rất lớn, phía trước trưng bày rất nhiều loại xe gắn máy, Hà Tranh chú ý đến một chiếc xe.

Cô qua đường, đi thẳng tới đó, ngó nghiêng nhìn chiếc xe. Ngay lập tức có một người phụ nữ đi tới gần cô, trên tay còn bế một đứa trẻ.

"Mua xe hả em? Em còn đi học à, mua xe này là được rồi." Người phụ nữ chỉ vào chiếc xe mà Hà Tranh đang nhìn. Là chiếc Cub 50 màu xanh ngọc.

"Chiếc này bao nhiêu vậy ạ?"

"Chiếc này 13 triệu nha em."

Hà Tranh mím môi: "Có thể giảm một chút cho em được không ạ? Em vừa đi học vừa làm nên chưa có đủ tiền…"

Người phụ nữ nhìn cô từ trên xuống dưới, xong rồi nói: "Ừ thôi, em có bao nhiêu thì đưa chị cũng được, chị lấy cho em 10 triệu, nếu thiếu nữa thì ghi giấy trả góp từ từ, chị không lấy lãi đâu."

Hà Tranh vui mừng, vội cúi đầu cảm ơn, người phụ nữ thấy cô ngoan hiền cũng nhoẻn cười theo rồi bảo cô vào trong làm giấy tờ.

Phía bên kia tấm kính thủy tinh ngăn cách bên mua bán và bên sửa chữa, một người thúc cánh tay người đàn ông ngồi cạnh. Anh đang xem điện thoại thì bị làm phiền nên nhăn mặt lườm nguýt, người kia liền hất mặt nói.

"Hôm qua em giao hàng cho o có thấy trong nhà anh có đứa con gái nào đẹp lắm, hình như là con nhỏ đó đúng không?"

Tư Thành nhìn hướng tay mà thằng Tuấn Anh chỉ, mày rậm cau có nhưng chẳng nói gì.

"Hình như nó đi mua xe nhỉ?"

"Mày tò mò thì đi mà hỏi." Anh đáp.

Tuấn Anh cười cười: "Là o thuê người tới để phụ việc sao? Con gái nhà ai mà xinh ghê nơi."

Tư Thành tỏ ra mất kiên nhẫn, tay cong lên đập một cái rất mạnh vào trán cậu, Tuấn Anh đau đến xuýt khóc.

"Việc tao bảo, mày rồi làm đến đâu rồi?"

Tuấn Anh xoa trán, giọng ỉu xìu: "Hôm qua sau khi anh rời đi, tiệm xăm đó đóng cửa luôn, em canh tận rạng sáng… Cũng không thấy ai ra khỏi chỗ đó anh à."

Mắt Tư Thành chớp khẽ một cái, không đáp lời, ngón tay vọc bản đồ trên điện thoại một lúc rồi đưa cho Tuấn Anh.

"Sửa xe xong mày lái về tiệm đi."

Dứt lời anh đứng dậy, đôi chân dài sải bước một cái đã ra đến ra ngoài cửa. Tuấn Anh cầm điện thoại mà bĩu môi, nhìn xuống tay mình, anh ta nhìn thấy vị trí chấm dấu đỏ trên bản đồ.

Đó là một khu chung cư cũ của nhà máy sản xuất điện bị bỏ hoang mấy chục năm rồi.

Tư Thành bước ra ngoài đường, cũng vừa lúc Hà Tranh bàn giao cong giấy tờ sở hữu. Chị gái kia còn dặn dò cô nhớ ra Ủy ban huyện đăng ký biển số xe các thứ, Hà Tranh vui vẻ mỉm cười.

"Có bằng lái chưa mà chạy xe máy?"

Giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau. Hà Tranh quay lại, bỗng cô cảm giác lưng rợn lạnh như đang đứng giữa mùa Đông.

Hôm nay anh mặc áo khoác màu đen bằng vải xược, áo thun xanh và để lộ hình xăm ở cổ, yết hầu rõ nét nhấp nhô kéo hình xăm cũng lên xuống. Cô nhìn không rõ lắm đó là hình gì.

"Cháu chào chú…"

Tư Thành đổi điểm tựa, đứng nghiêng người: "Mua xe máy làm cái gì, không có bằng lái thì mua xe điện thôi."

Hà Tranh chớp mắt: "Mua xe điện… Sạc tốn lắm ạ, xe máy đi được… Tiện hơn…"

Xuýt tí nữa cô đã nói đi xe máy nhanh hơn rồi, may mà thắng lại kịp. Thấy người nọ có vẻ mặt hung hăng, cô lại nói thêm.

"Với lại cháu còn phải đi giao hàng cho bà, còn chạy đến trường nên là… Xe điện chỉ đi được mấy tiếng thôi ạ…"

Tư Thành lườm cô một cái rồi bỏ đi: "Đi lấy cái bằng lái rồi về đây nói chuyện, mày chạy xe ra đường gây chuyện là báo bà Cầm hay sao."

"Dạ vâng, cháu đi làm ngay ạ."

Người đàn ông đi rồi Hà Tranh mới cảm thấy bản thân quay lại khí hậu mùa hè ấm áp. Cô thở dài nhìn chiếc xe.

"Cái cậu đó hình như là giang hồ đấy, mấy tháng trước chị thấy ngay trên con phố này nè, anh ta đánh nhau tóe máu với đám người lạ nào á!"

Hà Tranh nghe chị gái kia nói thì cũng tò mò hỏi sang: "Chú ấy làm nghề gì chị biết không?"

Chị ta lắc đầu: "Không biết nữa, mà hình như mới đến hồi đầu năm nay thôi, lâu lâu mới thấy sang đây để bảo trì xe máy. Ủa mà em có quen gì cậu ta không?"

Hà Tranh hơi đổ mồ hôi, cười trừ mấy tiếng rồi xin phép đi về trước.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!